Tôi ngồi trong phòng, vò đầu bứt tóc.
Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?
Tôi muốn đập đầu vào tường cho xong.
Nhưng mỗi lần nghĩ tới thời điểm bế tắc này, tôi sẽ lại bất giác nhớ đến câu nói của Chủ tịch Mao: “Người Trung Quốc chết cũng không sợ, há sợ khó khăn sao?”
Tôi cố ép mình bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng, máy giặt của thầy để trong phòng vệ sinh. Thế là tôi lập tức tháo ga giường, thay quần jean của mình.
Nghĩ ngợi một hồi, để tránh thầy nghi ngờ, tôi tháo luôn vỏ gối, cuốn lại. Xong xuôi, tôi ôm đống ga gối ấy, ghé tai vào cửa nghe ngóng tiếng động bên ngoài. Với điều kiện trước tiên là phải tuyệt đối an toàn, tôi dùng tốc độ của gió xông thẳng vào phòng vệ sinh, mở máy giặt, nhét đồ vào, xong xuôi mới thở phào một cái.
Nhưng tiếp theo thế nào đây? Lại xuất hiện một vấn đề rất nghiêm trọng. Loại máy giặt lồng xoay tự động này, tôi không biết sử dụng…
Tôi thử nhấn vào nút “Khởi động”, không có phản ứng. Tôi tiếp tục ấn loạn xị các nút trên đó, vẫn không có phản ứng. Cho đến khi tôi phát hiện ra ngay cả đèn hiển thị cũng không sáng, mới nghi ngờ, chắc là do nguồn điện. Thế là tôi tìm ổ cắm, cắm vào.
Một âm thanh nhỏ và ngắn ngủn vang lên, cuối cùng nó cũng hoạt động rồi.
Vừa quay đầu lại, tôi phát hiện Mộ Thừa Hòa không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, đang nhìn tôi với vẻ rất hứng thú.
Tôi cười sợ thầy thích sạch sẽ nên đã mang giặt hết tất cả những thứ em sử dụng hôm qua.” Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà tôi nghĩ ra.
Chẳng biết là thầy có tin hay không tin, ánh mắt điềm đạm dừng lại trên gương mặt tôi hai giây, rồi đi tới chỗ tôi đứng. Tôi vội vàng đứng chặn trước máy giặt.
Thầy rẽ qua bên cạnh, định bước sang chỗ tôi không che chắn.
Tôi lại chặn qua bên đó.
Thầy nhìn tôi, dừng lại, không cử động nữa.
Tôi hơi chột dạ khi thấy thầy nhìn mình, bèn run rẩy hỏi: “Thầy, thầy muốn làm gì?”
Thầy chỉ về chiếc thùng nhỏ màu xanh đặt trên kệ tủ phía bên trên máy giặt, hỏi: “Tôi lấy xà phòng, em đã cho xà phòng vào chưa?”
“…Dạ chưa.”
Thầy mở cái ngăn nhỏ phía trên góc phải của máy giặt ra, cho vào đó hai muỗng xà phòng giặt rồi đóng lại. Đợi thầy làm xong toàn bộ những thao tác này, tôi lại như gà mái bảo vệ gà con, hết mình che chắn cho chiếc máy giặt liên quan đến danh dự cả đời của tôi.
“Còn phải chờ ba mươi phút nữa, em có thể tạm thời ra ngoài nghỉ ngơi.” Thầy nói.
Tôi lắp bắp nói một câu vô cùng thê thảm: “Em chưa từng thấy máy giặt lồng xoay giặt quần áo như thế nào, nên muốn đứng đây nghiên cứu một lúc.”
Đúng là thật ngớ ngẩn.
Trước đây, Triệu Hiểu Đường đã luôn hướng dẫn chúng tôi, nhìn thấy những thứ mà mình không biết thì cho dù trong lòng rất tò mò đi nữa thì nét mặt vẫn phải cố tỏ vể khinh thường, như vậy mới khiến người khác cảm thấy mình cao sâu, khó hiểu. Thực rõ ràng, tôi đã không lĩnh ngộ được tinh túy trong lời dạy của Triệu Hiểu Đường.
Thầy nói: “Tôi ra ngoài mua ít đồ dùng, em có muốn mua gì không?”
Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không cần, không cần.” Thầy nhanh chóng biến mất là được rồi. Giờ em không mong gì cả, chỉ muốn phơi xong thứ này và nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Mộ Thừa Hòa không hỏi thêm nữa, cầm chìa khóa rồi thay giày, đi ra cửa.
Một lúc sau, khi tôi làm xong mọi việc thì người đy đã trở về rồi. Tay phải cầm một cái túi rất to, tay trái còn cầm hai hộp thuốc cảm.
“Em cũng uống thuốc đi. Sao tối hôm qua lại ngồi dưới đất mà ngủ?” Thầy vừa đi vào nhà vừa nói.
Cất mọi thứ vào trong tủ lạnh xong, nhìn thấy bánh mì và sữa trên bàn còn nguyên, thầy hỏi: “Em vẫn chưa ăn à?”
Tôi chau mày nói: “Em không thích ăn bánh mì.”
Không hiểu tại sao, trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Thầy vẫn rất tốt với tôi nhưng tôi luôn cảm thấy Mộ Thừa Hòa của buổi sáng và Mộ Thừa Hòa của tối qua hơi khác nhau. Giống như việc thầy nắm tay tôi đêm qua chỉ là ảo giác, ngay cả việc thầy bị sốt, nghe tôi nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn chỉ là giả tưởng. Sau khi trời sáng, tất cả đều như chưa từng xảy ra.
Và rồi, không khí tĩnh lặng bao trùm.
Cả hai chúng tôi đều không nói gì. Thầy tiếp tục đi ra đi vào, thu xếp những thứ vừa mua về. Tôi mang sọt đựng quần áo về phòng vệ sinh, sau đó rửa tay, trở về phòng định lấy túi xách ra về.
Túi xách của tôi để bên cửa sổ, bên cạnh là áo khoác.
Tôi chợt nhìn thấy bên cạnh túi xách có một vật gì đó. Đó là băng vệ sinh, bao màu hồng, còn là loại dành cho thiếu nữ.
Giây phút nhìn thấy nó, một luồng khí nóng hừng hực xông lên đỉnh đầu, tức thì mặt tôi đỏ lên.
Ngượng chết đi được.
Hóa ra thầy đã biết rồi, chỉ là không nói ra.
Lúc thầy hỏi tôi có muốn mua gì không, nghi chắc là muốn hỏi tôi có cần thứ này không, nhưng tôi lại vì quá nôn nóng mà không hiểu ra hàm ý của thầy.
Tôi không thể tưởng tượng được, cảnh một người đàn ông độc thân vào siêu thị mua cái này thì thế nào.
Mỗi lần tôi và Bạch Lâm vào siêu thị mua băng vệ sinh đều rất khó chịu với mấy cô, mấy chị trong đó, họ không thấy phiền mà hỏi bạn cần loại nào, có nhiều không, có hay bị tràn ra không, rồi cứ thế giới thiệu cho chúng tôi loại này loại nọ.
Nhiều năm sau, khi tôi nhắc lại chuyện này với Mộ Thừa Hòa, thầy nghiêm túc trả lời rằng: “Anh quên rồi.” Thầy trả lời ba chữ đơn giản ấy như muốn choqua chuyện.
“Đừng nói dối, trí nhớ của anh tốt vậy mà có thể quên một chuyện khắc cốt ghi tâm như vậy sao? Thứ mà vi tính không nhớ, anh còn nhớ được cơ mà.” Nói kiểu nào tôi cũng không tin, không chịu bỏ qua, bắt thầy phải nhớ lại.
Thầy đành nói: “Lúc đó anh không nhìn gì cả, giả vờ đang mua thứ khác, rồi đi ngang qua những cái giá đó, anh lấy đại hai bịch rồi đi.”
“Rồi sau đó?”
“Không có sau đó nữa.” Thầy kiên quyết phủ nhận
“Không thể nào, rõ ràng lúc nãy anh nói anh lấy hai bịch, nhưng em chỉ nhận được một bịch.”
“Anh nói nhịu.”
“Chẳng lẽ cái còn lại anh đưa cho người phụ nữ khác?”
“Anh làm gì có người phụ nữ khác.”
“Chắc chắn là có.” Tôi quay mặt đi, không nhìn anh.
“Tiết Đồng?”
“Đừng gọi em, lòng tự trọng bị tổn thương rồi.”
“Thôi được.” Thầy bất lực đầu hàng. “Anh thừa nhận là có sau đó.”
“Sau đó thế nào?” Tôi cười hi hi quay lại hỏi tiếp.
“Sau đó… anh về nhà.”
“…”
2
Giao thừa vừa qua, thời gian lại bắt đầu phi nước đại, mà Lưu Khải thì không ngừng xuất hiện. Hoặc là cậu ấy đến gặp tôi hoặc là gọi điện thoại và nhắn tin.
Thường ngày, tôi là một đứa lớt phớt, nhưng cũng là người khó có thể nói ra chữ “No”, do đó mỗi lần Lưu Khải xuất hiện tôi đều trốn tránh, hoặc tìm lý do để từ chối gặp. Tiếc là nghị lực của người này cũng rất phi thường, người bình thường thật khó để có thể so sánh.
Tôi cũng ngại không muốn nói thẳng với cậu ấy: “Chúng ta không hợp nhau, xin cậu giữ khoảng cách với mình.” Bởi vì ngoài việc hẹn tôi đi ăn, ra ngoài đi dạo, hỏi thăm tôi có khỏe không thì cậu ấy không còn bất kỳ biểu hiện nào quá mức. Lỡ như hành xử bất cần có thể tôi lại bị biến thành người hẹp hòi, nhỏ nhen.
Cũng may, tôi còn có một lý do rất chính đáng - làm gia sư.
Tôi nhận dạy ba học sinh. Ngoài Bành Vũ, còn có một đứa trẻ lớp ba và một học sinh lớp tám. Mỗi người đều học ba buổi một tuần, hơn nữa trình độ của cả ba đều khác nhau, mỗi lần chuẩn bị đi dạy, tôi đều phải đọc thêm sách, chuẩn bị tư liệu và soạn nội dung cho buổi dạy đó. Vì vậy, tính ra còn bận hơn lúc đang đi học.
Người khó dạy nhất là cô bé học lớp ba, tên là Ưu Ưu. Trước đây, cô bé từng học qua lớp tiếng Anh thiếu nhi của Trung tâm Anh ngữ Cambridge, biết được một ít, bây giờ lại học được thêm một ít ở trường tiểu học nên cô bé không mấy tập trung nghe giảng, rất mải chơi. Ưu Ưu còn nhỏ, động lực học tập của cô bé hoàn toàn phụ thuộc vào sự hứng thú. Bản thân cô bé không có hứng thú với môn tiếng Anh nhưng bố mẹ lại “mong con thành phượng hoàng”, họ mong sao cho cô bé nhanh chóng trở thành một thiên tài ngoại ngữ. Mẹ của Ưu Ưu còn thường xuyên bất chợt đẩy cửa vào phòng, hỏi chúng tôi có khát nước hay muốn ăn gì không. Thật ra tôi biết, cô ấy chỉ muốn xem tôi có tranh thủ thời gian dạy con bà không, có xứng đáng với số tiền hai mươi lăm đồng một giờ không, do đó luôn nghĩ ra lý do vào kiểm tra đột xuất.
Buổi chiều hôm đó, tôi bảo Ưu Ưu chép từ vựng. Nó viết được một lúc đã ngủ gật trên bàn.
Tôi gọi nói hai, ba lần, nó mới ngóc đầu lên, mệt mỏi dụi mắt.
“Cô Tiết, em xin lỗi!” Nó dè dặt nói.
“Sao vậy? Em thiếu ngủ sao?”
“Sáng nay em đã học múa ba lê suốt mấy tiếng đồng hồ, bây giờ rất muốn ngủ.”
“Em còn học múa nữa à?” Điều này tôi thật sự không biết, tôi chỉ thấy bên ngoài phòng khách có chiếc piano, còn tưởng nó học đàn.
Ưu Ưu gật đầu, liền nói cho tôi nghe lịch học hè của nó: “Buổi chiều thứ Ba, Năm, Bảy học tiết của cô, chiều thứ Hai, Tư, Sáu học ba lê ở Cung Văn hóa Thiếu niên, sáng học đàn, buổi tối làm bài. Sau Tết, tiết học ba lê có chút thay đổi, nhiều lúc sẽ chuyển lên học buổi sáng.”
Tôi nghe xong liền thấy chóng mặt, suýt nữa đã lỡ miệng nói: “Bố mẹ của em cũng biết cách hành hạ em thật.”
Nhưng hiện giờ một cô giáo. Tôi không thể phát ngôn tùy tiện, đành xoa đầu nó, dùng câu nói mang tính vạn năng trong nền giáo dục an ủi nó: “Người lớn cũng chỉ muốn tốt cho em, do đó, em phải cố gắng lên.”
Bây giờ thì tôi hiểu, không phải là do nó không tập trung nên khó dạy mà là vì sức lực của trẻ con có hạn.
Ưu Ưu ngẩng lên hỏi tôi: “Cô Tiết, trước đây, cô cũng lớn lên như vậy sao?”
“Cũng gần giống như vậy.” Tôi cười.
Hồi tôi học lớp ba, gia đình tôi vừa từ một tỉnh nhỏ ở ngoại thành chuyển vào thành phố A, mẹ sợ tôi thua kém những đứa trẻ khác nên bảo bố đưa tôi đến Cung Văn hóa Thiếu niên học múa và vẽ.
“Cô cũng học đàn và múa ba lê sao?”
“Không, cô học múa dân tộc và đàn tì bà.” Nói xong, để chứng thực lời nói của mình, tôi đã biểu diễn cho nó xem động tác lắc cổ tay của Tân Cương.
Nó lập tức cười: “Em đã thấy cô giáo em làm động tác này, em cũng muốn học, nhưng mà khó quá.”
Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?
Tôi muốn đập đầu vào tường cho xong.
Nhưng mỗi lần nghĩ tới thời điểm bế tắc này, tôi sẽ lại bất giác nhớ đến câu nói của Chủ tịch Mao: “Người Trung Quốc chết cũng không sợ, há sợ khó khăn sao?”
Tôi cố ép mình bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng, máy giặt của thầy để trong phòng vệ sinh. Thế là tôi lập tức tháo ga giường, thay quần jean của mình.
Nghĩ ngợi một hồi, để tránh thầy nghi ngờ, tôi tháo luôn vỏ gối, cuốn lại. Xong xuôi, tôi ôm đống ga gối ấy, ghé tai vào cửa nghe ngóng tiếng động bên ngoài. Với điều kiện trước tiên là phải tuyệt đối an toàn, tôi dùng tốc độ của gió xông thẳng vào phòng vệ sinh, mở máy giặt, nhét đồ vào, xong xuôi mới thở phào một cái.
Nhưng tiếp theo thế nào đây? Lại xuất hiện một vấn đề rất nghiêm trọng. Loại máy giặt lồng xoay tự động này, tôi không biết sử dụng…
Tôi thử nhấn vào nút “Khởi động”, không có phản ứng. Tôi tiếp tục ấn loạn xị các nút trên đó, vẫn không có phản ứng. Cho đến khi tôi phát hiện ra ngay cả đèn hiển thị cũng không sáng, mới nghi ngờ, chắc là do nguồn điện. Thế là tôi tìm ổ cắm, cắm vào.
Một âm thanh nhỏ và ngắn ngủn vang lên, cuối cùng nó cũng hoạt động rồi.
Vừa quay đầu lại, tôi phát hiện Mộ Thừa Hòa không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, đang nhìn tôi với vẻ rất hứng thú.
Tôi cười sợ thầy thích sạch sẽ nên đã mang giặt hết tất cả những thứ em sử dụng hôm qua.” Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà tôi nghĩ ra.
Chẳng biết là thầy có tin hay không tin, ánh mắt điềm đạm dừng lại trên gương mặt tôi hai giây, rồi đi tới chỗ tôi đứng. Tôi vội vàng đứng chặn trước máy giặt.
Thầy rẽ qua bên cạnh, định bước sang chỗ tôi không che chắn.
Tôi lại chặn qua bên đó.
Thầy nhìn tôi, dừng lại, không cử động nữa.
Tôi hơi chột dạ khi thấy thầy nhìn mình, bèn run rẩy hỏi: “Thầy, thầy muốn làm gì?”
Thầy chỉ về chiếc thùng nhỏ màu xanh đặt trên kệ tủ phía bên trên máy giặt, hỏi: “Tôi lấy xà phòng, em đã cho xà phòng vào chưa?”
“…Dạ chưa.”
Thầy mở cái ngăn nhỏ phía trên góc phải của máy giặt ra, cho vào đó hai muỗng xà phòng giặt rồi đóng lại. Đợi thầy làm xong toàn bộ những thao tác này, tôi lại như gà mái bảo vệ gà con, hết mình che chắn cho chiếc máy giặt liên quan đến danh dự cả đời của tôi.
“Còn phải chờ ba mươi phút nữa, em có thể tạm thời ra ngoài nghỉ ngơi.” Thầy nói.
Tôi lắp bắp nói một câu vô cùng thê thảm: “Em chưa từng thấy máy giặt lồng xoay giặt quần áo như thế nào, nên muốn đứng đây nghiên cứu một lúc.”
Đúng là thật ngớ ngẩn.
Trước đây, Triệu Hiểu Đường đã luôn hướng dẫn chúng tôi, nhìn thấy những thứ mà mình không biết thì cho dù trong lòng rất tò mò đi nữa thì nét mặt vẫn phải cố tỏ vể khinh thường, như vậy mới khiến người khác cảm thấy mình cao sâu, khó hiểu. Thực rõ ràng, tôi đã không lĩnh ngộ được tinh túy trong lời dạy của Triệu Hiểu Đường.
Thầy nói: “Tôi ra ngoài mua ít đồ dùng, em có muốn mua gì không?”
Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không cần, không cần.” Thầy nhanh chóng biến mất là được rồi. Giờ em không mong gì cả, chỉ muốn phơi xong thứ này và nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Mộ Thừa Hòa không hỏi thêm nữa, cầm chìa khóa rồi thay giày, đi ra cửa.
Một lúc sau, khi tôi làm xong mọi việc thì người đy đã trở về rồi. Tay phải cầm một cái túi rất to, tay trái còn cầm hai hộp thuốc cảm.
“Em cũng uống thuốc đi. Sao tối hôm qua lại ngồi dưới đất mà ngủ?” Thầy vừa đi vào nhà vừa nói.
Cất mọi thứ vào trong tủ lạnh xong, nhìn thấy bánh mì và sữa trên bàn còn nguyên, thầy hỏi: “Em vẫn chưa ăn à?”
Tôi chau mày nói: “Em không thích ăn bánh mì.”
Không hiểu tại sao, trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Thầy vẫn rất tốt với tôi nhưng tôi luôn cảm thấy Mộ Thừa Hòa của buổi sáng và Mộ Thừa Hòa của tối qua hơi khác nhau. Giống như việc thầy nắm tay tôi đêm qua chỉ là ảo giác, ngay cả việc thầy bị sốt, nghe tôi nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn chỉ là giả tưởng. Sau khi trời sáng, tất cả đều như chưa từng xảy ra.
Và rồi, không khí tĩnh lặng bao trùm.
Cả hai chúng tôi đều không nói gì. Thầy tiếp tục đi ra đi vào, thu xếp những thứ vừa mua về. Tôi mang sọt đựng quần áo về phòng vệ sinh, sau đó rửa tay, trở về phòng định lấy túi xách ra về.
Túi xách của tôi để bên cửa sổ, bên cạnh là áo khoác.
Tôi chợt nhìn thấy bên cạnh túi xách có một vật gì đó. Đó là băng vệ sinh, bao màu hồng, còn là loại dành cho thiếu nữ.
Giây phút nhìn thấy nó, một luồng khí nóng hừng hực xông lên đỉnh đầu, tức thì mặt tôi đỏ lên.
Ngượng chết đi được.
Hóa ra thầy đã biết rồi, chỉ là không nói ra.
Lúc thầy hỏi tôi có muốn mua gì không, nghi chắc là muốn hỏi tôi có cần thứ này không, nhưng tôi lại vì quá nôn nóng mà không hiểu ra hàm ý của thầy.
Tôi không thể tưởng tượng được, cảnh một người đàn ông độc thân vào siêu thị mua cái này thì thế nào.
Mỗi lần tôi và Bạch Lâm vào siêu thị mua băng vệ sinh đều rất khó chịu với mấy cô, mấy chị trong đó, họ không thấy phiền mà hỏi bạn cần loại nào, có nhiều không, có hay bị tràn ra không, rồi cứ thế giới thiệu cho chúng tôi loại này loại nọ.
Nhiều năm sau, khi tôi nhắc lại chuyện này với Mộ Thừa Hòa, thầy nghiêm túc trả lời rằng: “Anh quên rồi.” Thầy trả lời ba chữ đơn giản ấy như muốn choqua chuyện.
“Đừng nói dối, trí nhớ của anh tốt vậy mà có thể quên một chuyện khắc cốt ghi tâm như vậy sao? Thứ mà vi tính không nhớ, anh còn nhớ được cơ mà.” Nói kiểu nào tôi cũng không tin, không chịu bỏ qua, bắt thầy phải nhớ lại.
Thầy đành nói: “Lúc đó anh không nhìn gì cả, giả vờ đang mua thứ khác, rồi đi ngang qua những cái giá đó, anh lấy đại hai bịch rồi đi.”
“Rồi sau đó?”
“Không có sau đó nữa.” Thầy kiên quyết phủ nhận
“Không thể nào, rõ ràng lúc nãy anh nói anh lấy hai bịch, nhưng em chỉ nhận được một bịch.”
“Anh nói nhịu.”
“Chẳng lẽ cái còn lại anh đưa cho người phụ nữ khác?”
“Anh làm gì có người phụ nữ khác.”
“Chắc chắn là có.” Tôi quay mặt đi, không nhìn anh.
“Tiết Đồng?”
“Đừng gọi em, lòng tự trọng bị tổn thương rồi.”
“Thôi được.” Thầy bất lực đầu hàng. “Anh thừa nhận là có sau đó.”
“Sau đó thế nào?” Tôi cười hi hi quay lại hỏi tiếp.
“Sau đó… anh về nhà.”
“…”
2
Giao thừa vừa qua, thời gian lại bắt đầu phi nước đại, mà Lưu Khải thì không ngừng xuất hiện. Hoặc là cậu ấy đến gặp tôi hoặc là gọi điện thoại và nhắn tin.
Thường ngày, tôi là một đứa lớt phớt, nhưng cũng là người khó có thể nói ra chữ “No”, do đó mỗi lần Lưu Khải xuất hiện tôi đều trốn tránh, hoặc tìm lý do để từ chối gặp. Tiếc là nghị lực của người này cũng rất phi thường, người bình thường thật khó để có thể so sánh.
Tôi cũng ngại không muốn nói thẳng với cậu ấy: “Chúng ta không hợp nhau, xin cậu giữ khoảng cách với mình.” Bởi vì ngoài việc hẹn tôi đi ăn, ra ngoài đi dạo, hỏi thăm tôi có khỏe không thì cậu ấy không còn bất kỳ biểu hiện nào quá mức. Lỡ như hành xử bất cần có thể tôi lại bị biến thành người hẹp hòi, nhỏ nhen.
Cũng may, tôi còn có một lý do rất chính đáng - làm gia sư.
Tôi nhận dạy ba học sinh. Ngoài Bành Vũ, còn có một đứa trẻ lớp ba và một học sinh lớp tám. Mỗi người đều học ba buổi một tuần, hơn nữa trình độ của cả ba đều khác nhau, mỗi lần chuẩn bị đi dạy, tôi đều phải đọc thêm sách, chuẩn bị tư liệu và soạn nội dung cho buổi dạy đó. Vì vậy, tính ra còn bận hơn lúc đang đi học.
Người khó dạy nhất là cô bé học lớp ba, tên là Ưu Ưu. Trước đây, cô bé từng học qua lớp tiếng Anh thiếu nhi của Trung tâm Anh ngữ Cambridge, biết được một ít, bây giờ lại học được thêm một ít ở trường tiểu học nên cô bé không mấy tập trung nghe giảng, rất mải chơi. Ưu Ưu còn nhỏ, động lực học tập của cô bé hoàn toàn phụ thuộc vào sự hứng thú. Bản thân cô bé không có hứng thú với môn tiếng Anh nhưng bố mẹ lại “mong con thành phượng hoàng”, họ mong sao cho cô bé nhanh chóng trở thành một thiên tài ngoại ngữ. Mẹ của Ưu Ưu còn thường xuyên bất chợt đẩy cửa vào phòng, hỏi chúng tôi có khát nước hay muốn ăn gì không. Thật ra tôi biết, cô ấy chỉ muốn xem tôi có tranh thủ thời gian dạy con bà không, có xứng đáng với số tiền hai mươi lăm đồng một giờ không, do đó luôn nghĩ ra lý do vào kiểm tra đột xuất.
Buổi chiều hôm đó, tôi bảo Ưu Ưu chép từ vựng. Nó viết được một lúc đã ngủ gật trên bàn.
Tôi gọi nói hai, ba lần, nó mới ngóc đầu lên, mệt mỏi dụi mắt.
“Cô Tiết, em xin lỗi!” Nó dè dặt nói.
“Sao vậy? Em thiếu ngủ sao?”
“Sáng nay em đã học múa ba lê suốt mấy tiếng đồng hồ, bây giờ rất muốn ngủ.”
“Em còn học múa nữa à?” Điều này tôi thật sự không biết, tôi chỉ thấy bên ngoài phòng khách có chiếc piano, còn tưởng nó học đàn.
Ưu Ưu gật đầu, liền nói cho tôi nghe lịch học hè của nó: “Buổi chiều thứ Ba, Năm, Bảy học tiết của cô, chiều thứ Hai, Tư, Sáu học ba lê ở Cung Văn hóa Thiếu niên, sáng học đàn, buổi tối làm bài. Sau Tết, tiết học ba lê có chút thay đổi, nhiều lúc sẽ chuyển lên học buổi sáng.”
Tôi nghe xong liền thấy chóng mặt, suýt nữa đã lỡ miệng nói: “Bố mẹ của em cũng biết cách hành hạ em thật.”
Nhưng hiện giờ một cô giáo. Tôi không thể phát ngôn tùy tiện, đành xoa đầu nó, dùng câu nói mang tính vạn năng trong nền giáo dục an ủi nó: “Người lớn cũng chỉ muốn tốt cho em, do đó, em phải cố gắng lên.”
Bây giờ thì tôi hiểu, không phải là do nó không tập trung nên khó dạy mà là vì sức lực của trẻ con có hạn.
Ưu Ưu ngẩng lên hỏi tôi: “Cô Tiết, trước đây, cô cũng lớn lên như vậy sao?”
“Cũng gần giống như vậy.” Tôi cười.
Hồi tôi học lớp ba, gia đình tôi vừa từ một tỉnh nhỏ ở ngoại thành chuyển vào thành phố A, mẹ sợ tôi thua kém những đứa trẻ khác nên bảo bố đưa tôi đến Cung Văn hóa Thiếu niên học múa và vẽ.
“Cô cũng học đàn và múa ba lê sao?”
“Không, cô học múa dân tộc và đàn tì bà.” Nói xong, để chứng thực lời nói của mình, tôi đã biểu diễn cho nó xem động tác lắc cổ tay của Tân Cương.
Nó lập tức cười: “Em đã thấy cô giáo em làm động tác này, em cũng muốn học, nhưng mà khó quá.”







0 nhận xét:
Đăng nhận xét