Trần Đình nói: “Tôi cũng chỉ có thể thử xem sao thôi, nói thế nào thì ảnh hưởng lần này thật sự quá xấu.”
Tôi cám ơn thầy, vừa định rời khỏi thì thầy gọi quay lại.
Thầy nói: “Tiết Đồng, em nói với Tống Kỳ Kỳ, hy vọng em ấy có thể nghĩ
lại. Tình cảm như thế vốn không phải tình yêu. Người đàn ông đó cũng
không có tư cách nhắc đến chữ yêu ở trước mặt Tống Kỳ Kỳ. Cũng may là
hắn đã chuyển nghề từ mấy năm trước, nếu không, hắn cũng không xứng đáng
làm giáo viên.”
“Cám ơn thầy, thầy Trần. Chúng em vẫn khuyên bạn ấy.” Trần Đình đúng là một người tốt.
Thầy lại nói: “Thiện cảm mà em ấy dành cho người đàn ông đó trong thời
trung học, chỉ là một kiểu nương tựa vào một người đàn ông đã trưởng
thành, chỉ là khao khát tình yêu của bố mà thôi. Về bản chất, đó không
phải là tình yêu.”
Thầy nói xong rồi nhìn tôi vớiâu xa.
Những ngày ấy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Bố mẹ của Tống Kỳ Kỳ đều là công nhân. Mẹ của Kỳ Kỳ rất xinh đẹp, hát
rất hay. Khi còn trẻ, bác ấy là người đẹp nổi tiếng trong xưởng. Bố của
Kỳ Kỳ là đồng nghiệp làm cùng xưởng, vẻ ngoài bình thường. Nhưng mẹ Kỳ
Kỳ cảm thấy bố Kỳ Kỳ là người tốt, trung thực, làm đúng bổn phận. Chỉ
không ngờ rằng, người trung thực này luôn sợ hãi vợ mình đi ngoại tình,
do đó sau khi kết hôn, chỉ cần bác gái mà nói chuyện với người đàn ông
nào thì về đến nhà chắc hẳn sẽ bị bố Kỳ Kỳ đánh đập.
Sau khi
Tống Kỳ Kỳ ra đời, tính tình của bác Tống càng ngày càng tệ. Có lần một
người thân vô tình nói, Tống Kỳ Kỳ không giống ông ấy nên ông nghi ngờ
đây không phải con ruột của mình, từ đó hễ có chuyện gì không vừa lòng,
ông lại lấy Tống Kỳ Kỳ ra trút giận. Nhiều năm qua đi, tình cảm của hai
cha con cơ hồ là con số không. Do đó, Trần Đình kết luận tình yêu mà Kỳ
Kỳ dành cho Tiêu Chính thực chất chỉ là sự khát khao đối với tình yêu
của bố, nói như thế cũng không phải là vô lý.
Vậy còn tôi?
Tôi và Tống Kỳ Kỳ giống nhau biết bao.
Về sau, trải qua quá trình thương lượng từ ba phía, nhà trường xử phạt
Tống Kỳ Kỳ vì phạm một lỗi sai. Do mức độ ảnh hưởng của sự việc, trường
để mẹ Kỳ Kỳ đưa cô ấy về nhà, đình chỉ học ba tháng, cắt học bổng và
toàn bộ khen thưởng cá nhân đang được xét của Tống Kỳ Kỳ.
Mỗi khi nhìn chiếc giường trống trải của Kỳ Kỳ, không hiểu tại sao, tôi luôn có cảm giác nhói đau cho người cùng cảnh ngộ.
Sau hơn một tuần bình tĩnh suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng quyết tâm hẹn
Mộ Thừa Hòa đến quán cà phê Starbucks, nơi mà mấy tháng trước, tôi đã
bắt gặp Tiêu Chính và Tống Kỳ Kỳ.
Lần này, tôi đến rất sớm, ngồi tại vị trí mà Tống Kỳ Kỳ từng ngồi, nhìn dòng người và xe cộ đi lại ngoài đường.
Trong bữa cơm cùng thầy và Trần Đình lần trước, đa phần là Trần Đình bắt chuyện với tôi.
Lâu nay tôi vẫn luôn cho rằng Mộ Thừa Hòa không phải là một người trầm lặng, ít nói.
Nhưng hôm đó, thầy nói rất ít, lúc thì nhìn tôi, lúc lại nhìn Trần
Đình, giống như người ngoài cuộc vậy, thỉnh thoảng mới chen vào cuộc đối
thoại của chúng tôi.
Hôm ấy, chúng tôi có nói đến chuyện giáo viên nạp tiền vào thẻ cơm ở nhà ăn số ba của khu Tây.
Tôi bực tức nói: “Ông thầy mập ú ấy, nếu đưa một trăm đồng, bảo trả lại
tiền, thầy sẽ vứt số tiền phải trả lại ra, còn rất hung dữ nói không có
tiền lẻ. Còn nếu như đưa cho thầy hai mươi đồng loại mệnh giá năm đồng
nhờ thầy nạp vào thẻ, thầy sẽ rất bực bội mà đẩy tiền ra lại, bảo đi đổi
tiền chẵn. Thầy nói xem, rốt cuộc là thầy mập ú muốn sao chứ?”
Trần Đình cười ha ha: “Vậy sao? Cũng may lần nào tôi cũng mang tờ một trăm và nạp một trăm.”
Tôi quay qua hỏi: “Thầy Mộ, thầy gặp người đó chưa?”
Thầy không trả lời, chỉ cười cười. Dù chỉ là một câu hỏi rất nhỏ, rất
bình thường, thầy cũng không chịu dùng lời nói để gần gũi với tôi.
Cho đến khi Trần Đình đứng ra xoa dịu tình hình.
Trái lại, khi ở MSN, tôi và thầy nói chuyện thoải mái hơn. Cho nên tôi
cứ luôn cảm thấy thầy chắc là biết được điều gì đó, nên cố tình né tránh
tôi.
Đúng giờ hẹn, Mộ Thừa Hòa xuất hiện.
Tôi nhanh chóng đứng dậy hỏi: “Thầy uống gì, em mua?”
Trước khi tới đây tôi đã được Bạch Lâm phụ đạo, cô ấy nói đến Starbucks
là phải tới quầy thu ngân trả tiền trước, sau đó tự mình mang đồ uống
đến chỗ ngồi, giống như McDonald's vậy. Cô ấy nhắc nhở tôi nhất định
phải ghi nhớ điều này, để khỏi bị biến thành một đứa nhà quê khiến người
ta chê cười.
Phải chăng động tác của tôi có phần mạnh mẽ nên khiến Mộ Thừa Hòa hơi khựng lại.
Thầy nói: “Để tôi mua.”
“Không được! Hôm nay em mời. Thầy uống gì?”
Thấy tôi kiên trì như vậy, thầy cũng không tranh giành nữa, bèn nói: “Tùy em, đừng quá đắng là được.”
Tôi đến quầy thu ngân, ngước đầu nhìn bảng giá rất lâu, hoa cả mắt,
cuối cùng mới nói với nhân viên phục vụ: “Tôi muốn một ly cà phê không
đắng.” Nói xong, chính tôi cũng cảm thấy mình nói câu này ngốc thật.
Nhân viên phục vụ cười hiền nói: “Gần đây chúng tôi vừa mở thêm một loại đồ uống mới, Black Cherry Mocha, khá ngọt.”
“Vậy tôi lấy hai cốc.”
“Xin hỏi, muốn dùng cỡ nào, lớn, vừa hay nhỏ?”
Tôi lại hỏi một câu rất mất mặt: “Giá cả có giống nhau không?”
“Không giống.”
“Vậy tôi lấy cốc nhỏ.”
“Hai cốc Black Cherry Mocha nhỏ, tổng cộng sáu mươi đồng. Xin hỏi còn dùng gì không?”
“Không cần…” Tôi lấy tiền ra khỏi ví một cách khó khăn, cầm hai cốc cà
phê trở về chỗ, chỉ cảm thấy máu trong tim mình đang nhỏ giọt. Sớm biết
vậy thì tôi đã không giả vờ thanh cao rồi.
7
Mộ Thừa Hòa hỏi tôi: “Tìm việc đến đâu rồi?”
“Thật ra…” Thật ra sáng nay tôi chỉ mượn cớ này để hẹn thầy thôi, nhưng
dù sao lời đối đáp tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi. “Thật ra em rất phân
vân cho công việc sau này.”
“Không biết phải lựa chọn như thế nào à?”
“Vâng ạ. Chẳng phải tháng Mười một này trường chúng ta có một buổi
tuyển dụng sao? Em cũng muốn đi thử lắm. Nhưng hôm trước, giáo viên
hướng dẫn nói với em trong khoa định tiến cử em ở lại trường.”
Mộ Thừa Hòa trầm ngâm một lúc: “Đã bàn bạc với người nhà chưa?”
“Mẹ em đi công tác ở nơi khác rồi, em có nhắc chuyện này với mẹ qua
điện thoại, mẹ nói em muốn chọn thế nào cũng được.” Tôi nói.
“Vậy em nghĩ sao?” Thầy hỏi.
“Không biết nữa...” Tôi nói một cách rầu rĩ.
Dường như thầy đã sớm đoán biết trước câu trả lời của tôi, do đó không
hề tỏ ra bất ngờ, chỉ phân tích: “Em đã từng nghĩ đến việc làm phiên
dịch chưa?”
“Lúc nằm mơ em có nghĩ đến. Tiếc là với cái trình
độ ngoại ngữ còn kém cỏi của em, làm phiên dịch viên chuyên nghiệp thì
khó quá.” Ai bảo trước đây không chịu ngoan ngoãn học tập thì hối hận
rồi.
“Có muốn làm viên chức trong một cơ quan nhà nước không?”
“Chuyên ngành của người ta, em không biết, chuyên ngành của em thì
người ta đều biết, em vào đấy thì làm được gì chứ, chỉ có thể làm một
nhân viên văn phòng, đánh máy, photo. Bạch Lâm nói nếu muốn giỏi thì đi
làm sales, nhưng em lại dốt, không làm được.”
“Vậy hay là suy nghĩ kỹ về việc ở lại trường?”
Ký ức độc quyền / Chương 35
18:07 |
Nhãn:
Ký ức độc quyền Full
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)







0 nhận xét:
Đăng nhận xét