Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 40



Bạn ấy tên Trần Nghiên, là một cô gái rất thanh thoát, nước da trắng ngần.

“Cậu học chuyên ngành gì vậy?” Tôi hỏi.

“Luật.”

“Wow, ngành này tốt.”

“Còn cậu?”

“Anh ngữ.”

“Tiếng Anh cũng tốt, ít ra khi thi nghiên cứu sinh, môn tiếng Anh có thể kéo được rất nhiều điểm. Sao cậu không thi thử?”

“Mình không muốn học tiếp.” Tôi nói. “Hơn nữa học có gì tốt đâu, lại không thể kiếm ra tiền.”

Đúng như nguyện vọng của mẹ, tôi và Trần Nghiên đã thật sự trở thành bạn thân.

Sau khi quen thân rồi, tôi mới phát hiện, trầm lặng và ít nói chỉ là vẻ ngoài của cô ấy, bình thường cô ấy cũng lanh chanh và thích nói chuyện như những đứa con gái khác, hơn nữa cũng rất tò mò.

Có lần, khi nói về đơn vị làm việc của mẹ, tôi kinh ngạc: “Trại giam đó giam phạm nhân nam sao?”

“Ừ, đến cả điều này cậu cũng không biết sao?” Trần Nghiên còn kinh ngạc hơn tôi.

“Mẹ mình không bao giờ nói chuyện công việc với mình, mình chỉ biết trước đây mẹ trông trại giam nữ, đồng nghiệp cũng hầu hết là nữ, nên mình tưởng trại giam bên này cũng là trại giam nữ. Thảo nào lần trước nhìn thấy nhiều cảnh sát nam quá mình có chút khó hiểu.”

“Đâu phải phụ nữ thì chỉ có thể trông gác phạm nhân nữ đâu. Trong trại giam nam, cảnh sát nữ chỉ không thể gác thay và vào trại xá mà thôi.” Rõ ràng là cô ấy biết nhiều hơn tôi.

“Tại sao không thể vào trại xá?” Tôi tò mò.

“Cũng không phải là tuyệt đối không thể vào, nhưng theo quy định, nếu cảnh sát nữ vào đó thì bắt buộc phải có hai cảnh sát nam đi cùng.” Cô ấy tiếp tục.

“Tại sao?”

Trần Nghiên không trả lời ngay, mà nhìn tôi chớp chớp đôi mắt to tròn.

Và... tôi đã hiểu.

Tôi ôm bụng cười, chỉ vào mặt cậu ấy nói: “Nét mặt này của cậu nhìn thật dung tục đó.”

Trần Nghiên hỏi: “Tự cậu không nghĩ chuyện thô tục thì sao nhìn thấy mặt mình dung tục được?”

“Cậu biết nhiều thật.” Tôi nói.

“Mình thích hỏi bố về công việc của bố.”

“Hai người trò chuyện dễ lắm à?”

“Ừm.” Trần Nghiên gật đầu. “Cậu đừng nghĩ bố mình lúc nào cũng nghiêm mặt, thật ra ông ấy rất hiền.”

Hiền? Tôi ngẩng lên, hồi tưởng lại gương mặt ngăm đen của bác Trần, không thể liên kết nó với chữ “hiền” của Trần Nghiên.

Đêm Ba mươi Tết, hai chúng tôi mặc hai cái áo rộng thùng thình chạy ra đường bắn pháo hoa.

Gần đến 0 giờ, Lưu Khải gọi điện cho tôi, nói chuyện rất lâu.

Trần Nghiên hỏi: “Bạn trai cậu à?”

“Ừm. Cũng tựa tựa vậy.”

“Coi chừng mình kể cho mẹ cậu nghe đó.”

“Bà ấy không quản mình những chuyện này.” Tôi nói: “Còn cậu?”

“Mình không có.” Trần Nghiên trả lời: “Mình không có thời gian rảnh.”

“Hẹn hò đâu phải là chuyện rảnh hay không rảnh.” Tôi biện minh.

“Mình không có dự tính này, cả đời này mình chỉ muốn sống một mình.” Trần Nghiên nói.

“Tại sao?”

Trần Nghiên cảm khái: “Sống một mình sướng biết chừng nào, không lo, không sầu, hơn nữa mình còn có lý tưởng khác.” Ngữ khí ấy đặc biệt trịnh trọng. Lời nói của Trần Nghiên bất giác làm tôi nhớ đến Mộ Thừa Hòa, có phải cũng vì mang thái độ này với cuộc sống nên thầy mới muốn sống độc thân không?

Đột nhiên, điện thoại của tôi và Trần Nghiên cùng lúc rung lên.

Là mẹ.

“Alô.” Tôi nói.

“Đồng Đồng, bọn con đang ở đâu?”

“Ở quảng trường trung tâm.”

“Đêm nay con qua nhà Trần Nghiên, mẹ có việc phải về đơn vị, có lẽ không về được.” Ngữ khí của mẹ rất nghiêm trọng.

“Sao vậy?” Tôi vội hỏi.

“Công việc. Con đừng hỏi, hãy chú ý an toàn.” Khi nói đến công việc, thái độ của mẹ luôn như thế.

Mẹ nói xong thì cúp máy, tôi quay sang nhìn Trần Nghiên, cậu ấy vẫn còn nói thêm một lúc nữa.

“Là bố cậu à?”

“Ừm. Bố nói trong ngục xảy ra chuyện lớn, có lẽ có người vượt ngục rồi.”

“Không phải chứ!” Tôi tròn xoe mắt.

Dù thường ngày mẹ luôn cách ly tôi với công việc của mẹ, nhưng xem tivi nhiều, tôi cũng biết vượt ngục là một sự kiệ

“Chúng ta phải làm sao?” Gặp phải chuyện thế này, tôi hoàn toàn không biết phải làm gì.

“Xe của bố sẽ đến đón chúng ta.” Trần Nghiên nói.

“Đi đâu?” Tôi hỏi.

“Về nhà mình.”

Không lâu sau, tài xế Tiểu Lý đã lái xe đến nơi hẹn và chở tôi với Trần Nghiên về nhà.

Suốt chặng đường, sắc mặt của Tiểu Lý vô cùng cảnh giác. Chúng tôi gặp phải một trạm kiểm soát ở giao lộ, cảnh sát và cảnh sát vũ trang đang tra hỏi rất nghiêm ngặt từng chiếc xe.

Mãi cho đến lúc này, tôi mới ý thức được sự việc này nghiêm trọng đến cỡ nào.

“Chuyện xảy ra từ lúc nào vậy?” Trần Nghiên hỏi.

Tiểu Lý và Trần Nghiên rất thân nhau, anh ấy nói: “Lúc ăn tối phạm nhân chắc chắn vẫn còn, thông thường chín rưỡi xem phim xong sẽ điểm danh rồi về phòng ngủ lúc mười giờ. Hôm nay là Giao thừa, do đó đã để họ xem chương trình buổi tối mùa xuân, kết quả là vào lúc mười hai rưỡi, phát hiện thiếu mất một người.”

“Làm sao mà chạy ra được?” Tôi bồn chồn.

Khi vừa đến đây, tôi đã tới trại giam nơi mẹ làm việc. Trong ngoài được bao vây bằng hai vách tường, đặc biệt là vách tường bên ngoài, cao những ba tầng lầu, phía trên còn có mạng lưới điện áp cao, vòng ngoài cùng có cảnh sát vũ trang đi tuần.

Tiểu Lý nói: “Chắc chắn hắn vẫn chưa chạy được ra ngoài, có thể là đang nấp ở đâu đó trong trại. Nên sau khi tới nơi, hai em chỉ có thể ở trong văn phòng. Trại giam hiện giờ đã dựng bốt chặn xe ở đầu đường, đề phòng hắn trốn trong xe chở hàng, nhầm ngăn ngừa những biến cố bát ngờ có thể xảy ra.”

Tiểu Lý giải thích xong, chúng tôi đều im lặng.

Vài phút sau, xe đi qua trạm kiểm soát thứ hai.

Trong im lặng, Trần Nghiên lại hỏi: “Đó là ai vậy?”

Tiểu Lý nói: “Tội phạm mới, năm mươi tuổi, mới vào hồi tháng trước. Bỏ thuốc độc giết người, tuyên án hoãn tội chết hai năm.”

“H?” Tôi hỏi.

“Có nghĩa là hai năm sau mới chấp hành án phạt, nếu trong hai năm này, phạm nhân không có hành vi phạm tội, án sẽ tự động được chuyển sang tù chung thân. Trái lại, nếu phạm tội thì sẽ chấp hành án tử hình ngay lập tức.” Trần Nghiên giải thích.

Khi đến nhà Trần Nghiên, Tiểu Lý khóa xe cẩn thận, nhất quyết phải đích thân đưa chúng tôi lên tầng.

“Em có Tiết Đồng đi cùng, không sao đâu.” Trần Nghiên nói.

“Anh nhất định phải đưa hai em lên nhà, nhìn hai em khóa cửa cẩn thận rồi mới đi.” Tiểu Lý nhấn mạnh. “Chúng ta không biết người đó sẽ xuất hiện ở đâu, sẽ làm gì.”

Trần Nghiên gật đầu, không từ chối nữa.

Tôi đột nhiên thấy hơi lo sợ.

Bốn giờ sáng, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng động gì đó. Lúc nãy hai chúng tôi nằm trên sofa xem lại chương trình buổi tối mùa xuân, được một lúc thì thiếp đi.

Tôi đứng dậy, nhìn quanh một vòng.

Tivi vẫn đang bật.

Để dễ dàng xác định tiếng động phát ra từ nơi nào, tôi cầm điều khiển tivi lên, giảm âm lượng.

Lúc này, Trần Nghiên cũng đã tỉnh.

“Sao vậy?” Cô ấy dụi mắt.

“Suỵt...” Tôi ra dấu im lặng.

Sau đó, tiếng động ấy lại xuất hiện lần nữa, còn phát ra từ cửa lớn.

Hai chúng tôi nhìn nhau, rồi cùng dán mắt vào cánh cửa chống trộm. Tim tôi đập thình thịch, hai tay siết chặt chiếc điều khiển.

Khóa cửa xoay một cái, từ từ mở ra.

Giây phút đó, tôi cơ hồ đã quên cả hít thở, thậm chí còn tưởng tượng đến việc sắp xảy ra.

“Nghiên Nghiên?”

Có nửa thân người chồm vào từ phía sau cửa, là bác Trần!

“Bố, là bố sao?” Trần Nghiên nói. Cùng với lúc ấy, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm

“Bố làm chúng con sợ hết hồn, sao bố về mà không gọi điện trước?”

“Sợ hai con ngủ rồi.”

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét